Nghe Menu Nghe nội dung
Go Top

Nhân vật : Như Khánh

#Dốc bầu tâm sự l 2018-11-04

 Nhân vật : Như Khánh

Xin chào các anh chị biên tập viên chương trình tiếng Việt và các bạn thính giả đang nghe đài. Mình là Như Khánh, du học sinh đang học tập tại Hàn Quốc. Vậy là đã tròn hai năm mình sống ở đây. Được sống và học tập ở Hàn Quốc có lẽ là mơ ước của nhiu bạn, ngay cả mình vẫn không thể ngờ là mình đã thực hiện được ước mơ đó. Nhưng có lẽ cuộc sống không chỉ cho con người hoa hồng mà nó còn dạy ta biết thử thách, biết đau đớn, biết cô đơn và từ đó trưởng thành hơn. Mình vẫn còn nhớ những ngày mùa đông ở Hàn. Buốt giá, lạnh tê tái và trôi đi nặng n trong yên lặng đến vô cùng. Mình ngồi xếp xó trong căn phòng tầng tám của kí túc xá nhìn tuyết rơi trắng trời, nghĩ đến đống việc giáo sư giao không biết xoay sở thế nào, cả nỗi nhớ nhà và cảm giác cô đơn khủng khiếp. Mình nhớ đó cũng là lần đầu tiên mình tâm sự dài với cậu bạn người Hàn Quốc, từ chuyện học, chuyện nhà, đến chuyện ngày hôm qua, hôm nay… cậu bạn ấy luôn lắng nghe và to nhỏ cùng mình, lúc đó mình thấy ấm áp đến lạ và thầm cảm ơn bạn ấy biết bao. Cảm ơn bạn vì đã ở bên mình những phút yếu lòng như thế.


Chúng mình thân nhau từ đó và cũng thấy lòng xốn xang mỗi khi gặp, nhưng quả là chúng ta luôn có những thành trì sừng sững ở trong lòng, khiến không ai dám mở lời. Cho đến một ngày trên chuyến tàu từ Busan trở v, cả hai dở khóc dở cười khi mua được hai vé tàu “rẻ thượng hạng”, đứng nguyên một chặng dài gần hai tiếng để v thủ đô. Mình cũng không ngờ mình được tỏ tình trong hoàn cảnh hài hước đến vậy. Tàu cứ xình xịch chạy, hai đứa đứng xẹo nẹo, mắt nhòm quanh tìm ghế trống. Ghế nào cũng kín các cô, các chú, hai đứa chỉ nhìn nhau cười. Rồi nạn thì thào bên tai mình: “Hôm nay đúng ngày đẹp quá, 15 tháng 8 đất nước Hàn Quốc của mình giải phóng, vậy thôi chúng ta cũng giải phóng đi, nay mình có nhau rồi!”. Mình phì cười, thì ra bạn ấy dễ thương hơn cả mình tưởng…


Còn bây giờ mình muốn viết những lời dành riêng cho người ấy… Anh, anh còn nhớ bài hát “I Do” em hát tặng anh lúc đi dạo quanh trường không? Em nghĩ chắc anh không quên được đâu vì đó là lần đầu tiên trong đời em cầm mic đứng hát rong giữa đường. Con đường chiu mùa hè thật đẹp, khu phố rộn ràng và chi chít các của hàng bán đồ truyn thống. Anh nắm tay em đi đến một góc khá ít người, một bác hát rong đã già ngồi ôm ghi ta nghêu ngao ở đó. Nhìn hai đứa chăm chú xem, bác cười hin, “muốn hát một bài không?” Anh gật đầu thay em và nhanh nhẹn đưa mic cho em, anh biết không, bên anh lúc nào em cũng thấy vui, thấy cuộc đời thảnh thơi và hay ho lắm.


Những ngày gần đây, hai đứa phải gồng mình lên với nào là công việc và học tập. Nhiu khi em muốn điên đầu vì hội thảo, bài tập, phát biểu và luận văn. Anh cũng không khá hơn, đêm ngày trực ở phòng nghiên cứu... Gọi Facetime cho nhau, hai đứa mắt đu thâm đen vì thức khuya trin miên, vì mệt mỏi và áp lực của bao nhiêu là thứ. Nhưng mình còn có cả một tương lai để phấn đấu mà phải không anh, sống và học sao cho ý nghĩa, không để phí phạm tuổi xuân của chúng ta. Em tin với sự cố gắng và tình yêu chân thành này, chúng ta sẽ có thể đi qua những gập ghnh của cuộc sống. 


Rất mong các anh chị biên tập viên khi nghe được câu chuyện này sẽ có chút đồng cảm và cho mình, với anh ấy có cơ hội nghe lại ca khúc kỷ niệm “I Do” do Bi Rain trình bày. Lời bài hát cũng là những tâm sự mình muốn gửi đến anh ấy. Xin cảm ơn chương trình thật nhiu. 



Lựa chọn của ban biên tập