Nghe Menu Nghe nội dung
Go Top

“Mullae” – Jo Hae-jin

2018-11-06


- Trích đoạn nội dung phát sóng -


K, một nhà văn từng hỏi tôi về cảm giác khởi nguyên. Đúng giây phút nhận câu hỏi ấy, tôi nghe thấy một tiếng động chát chúa vang lên bên tai mình. Tưởng như âm thanh ấy đã chờ đợi rất lâu và được hẹn giờ nên mới vang lên rõ ràng và mạnh mẽ đến vậy. Nhưng thực ra đó là tiếng đóng cửa bên ngoài. 


소설을 쓰는 K가 최초의 감각에 대해 물은 적이 있다.

질문을 받은 그 순간 찰칵,

하는 소리가 날카롭게 내 귓속을 파고 들었다.

마치 오랫동안 울릴 때만을 기다려 온 소리처럼,

그러니까 일종의 타이머라도 장착되어 있다는 듯 크고 뚜렷하게.

그건 밖에서 문을 잠그는 소리였다.



Mullae, nơi mà nhân vật chính trong truyện sinh sống thưở thiếu thời, là một xóm nghèo có chợ truyền thống đầu mối, với những xưởng cơ khí hay vật liệu tồi tàn; có những người phụ nữ ngây dại, bà đồng và cứ cách vài con ngõ lại có một nhà nuôi dê.


Jo Hae-jin, tác giả truyện ngắn “Mullae”

…Từ lúc bắt đầu bước chân vào văn đàn, thì đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời đề nghị viết một tác phẩm tự truyện. Trong tác phẩm, tôi có viết rằng sau khi rời Mullae thì tôi không hề chia sẻ câu chuyện về khu này với bất kỳ ai. Đây cũng chính là những gì diễn ra trong thực tế. Có thể tôi tự thấy ngại ngùng, xấu hổ về thời niên thiếu…


Nhân vật chính “tôi” quyết định đi xe đạp du lịch lên phía Bắc thành phố đang lưu lại. Mặc dù nhận được nhiều lời can ngăn, rằng đó là khu vực nguy hiểm, nhưng cô không bận tâm lắm... Có một người đàn ông da đen tiến lại phía nhân vật chính và ra hiệu gì đó. Ông ta có thể xin xỏ hay hỏi đường chẳng hạn, nhưng cô lại vô cùng sợ hãi mà đạp pê-đan thật mạnh để phóng đi. Chiếc xe đạp phóng đi như bay trên đường lớn, ô tô phóng vùn vụt bên cạnh. Đúng lúc cô tưởng như sắp bị đụng xe đến nơi thì ký ức bị lãng quên từ xưa, rất xưa, lại vụt hiện về.


Tôi đứng dậy, nói với mọi người rằng mình không sao và xách xe bước đi tập tễnh. Lúc này, tôi lại nhớ đến căn nhà ở Mullae. Có thể, khu phố nghèo giữa đất nước xa lạ này khiến tôi liên tưởng đến Mullae, hoặc cũng có thể là vì tiếng “cạch” vừa vẳng lại bên tai tôi rất rõ, đã chạm đến miền kí ức nào đó. 

Tôi nhớ lại căn phòng nơi trú ngụ thưở thiếu thời, nơi tôi lãng đãng ngắm mây trời, nơi run mình sợ hãi trong giá lạnh. Tôi đã cố tình quên, cố tình không nhớ, không biết tới căn phòng và những người ở khu xóm nghèo ấy. Nhưng tôi biết, biết rằng những nỗi buồn thương trong chính căn phòng đó chính là mạch nguồn cho sự nghiệp văn chương của mình. 


자전거를 끌면서 절뚝이며 걷는데 문래의 그 방이 생각났습니다.

기억의 입구에서 귓가를 감싸던 찰칵, 하는 소리 탓이었는지도 모르겠습니다.


나른한 촉감의 시간이 배어 있던 오직 혼자만의 방,

저는 그 방을, 그 방이 있던 동네와 그 동네에 살았던 사람들까지

마치 처음부터 없었던 것처럼 모른척하며 살아왔지만

알고 있었습니다.

그 방이 저에게 새겨 넣은 상처가 내 문학의 시작이었다는 것을요,

내 고향은 문래라고, 나의 문장이 그곳에서 왔다고.




Đôi nét về tác giả Jo Hae-jin

- Sinh năm 1976, tại phường Mullae, thủ đô Seoul.

- Năm 2004, chính thức đăng đàn khi đoạt giải “Cây bút mới” trên tạp chí “Văn nghệ Trung ương”. 

Lựa chọn của ban biên tập