Nghe Menu Nghe nội dung
Go Top

Noh Chan-seong và Evan (Kim Ae-ran)

2020-07-21

ⓒ Getty Images Bank

- Trích đoạn nội dung phát sóng -


Chan-seong đi bộ đến nơi bà bán hàng để ăn trưa thì thấy một con chó bị buộc vào hàng rào sắt. Tối hôm đó, Chan-seong quay lại trạm dừng chân để phụ bà thì vẫn thấy con chó bị buộc nguyên góc ấy.



“Trước đó, Chan-seong đã thấy nhiều con chó như vậy, bị bỏ rơi bên vệ đường và lấy hết sức bình sinh để đuổi theo chiếc xe phía trước.

Chan-seong biết rõ số phận của những con chó bị bỏ lại trạm nghỉ giữa đường sẽ như thế nào, những con không may mắn sẽ có kết cục ra sao. 


Chan-seong vừa nhìn chằm chằm về phía con chó, vừa hút sạch chút cô la còn thừa trong cốc. Uống xong, cậu vứt vỏ nhựa và ống hút vào thùng, tay thò vào trong cốc.

Con chó trắng chạy vòng vòng quanh Chan-seong, hít hà hơi cậu. Thế rồi như thể quyết tâm làm điều gì đó, nó dí mũi vào tay cậu và bắt đầu lè lưỡi liếm láp cục đá lạnh.


Trong khoảnh khắc, Chan-seong thấy vừa xúc động, vừa có chút lạnh, chút ấm, vừa buồn buồn lại mềm mềm đang lướt trên tay. Đây là những cảm giác lần đầu tiên cậu thấy trong đời. Một lát sau, con chó ngoạm luôn cả cục đá và nhai rau ráu.

Trong lòng Chan-seong khi đó dấy lên một thứ tình cảm lạ lùng mà chính cậu cũng không thể lý giải được.”


전에도 찬성은 그런 개를 본 적 있었다.

한밤중 갓길에 버려진 뒤 앞차를 향해 죽어라 달려가던 개들이었다.

찬성은 휴게소에 남겨진 개들이 어디로 가는지 알고 있었다.


찬성이 컵에 남은 콜라를 끝까지 쪽 빨아먹고 손을 집어 넣었다.

흰 개가 찬성 주위를 빙그르르 돌며 찬성의 몸냄새를 맡았다.

그러곤 뭔가 결심한 듯 찬성의 손바닥에 코를 대고 킁킁대다 혀를 내밀어 얼음을 핥았다. 

그 순간 물컹하고, 차갑고, 뜨뜻미지근하고, 간지럽고, 부드러운 뭔가가 찬성을 훑고 지나갔다.

난생 처음 느껴보는 감각이었다.

찬성이 손바닥은 얼음은 사라지고 손에 엷은 물자국만 남아 있었다.

동시에 찬성의 내면에도 묘한 자국이 생겼는데 그게 뭔지 몰랐다.



Nhà phê bình văn học Jeon So-yeong 

Chúng ta chỉ quan sát được trăng sao vào những ngày trời trong và tối, cũng giống như con người chỉ tỏa sáng khi giữ trong mình ngọn lửa của sự thánh thiện. Hình ảnh cậu bé Chan-seong đi bộ lững thững trên con đường tối mờ mịt là ẩn dụ cho một xã hội đã mất đi sự thánh thiện vốn có và để lộ ra những mặt tối như phân biệt giàu nghèo, sự vô cảm, lòng ích kỷ, những kiếp người lạc lõng, nhỏ nhoi… Tác phẩm không hề hô hào hay lên án mà chỉ đưa ra câu hỏi chất vấn cho độc giả: cậu bé Chan-seong ngây thơ tại sao lại phải chịu đói nghèo dằn vặt và sống trong cô đơn? Chú chó Evan vô tội tại sao lại bị bỏ rơi và đau đớn đến mức phải tự kết liễu sự sống? Liệu thế giới chúng ta đang sống có quá tàn nhẫn khi cướp đi cuộc sống yên bình vốn có của Chan-seong và Evan không?



“ Chan-seong lần lượt ngắm đôi lông mi ướt của Evan hơi rung nhẹ, cái mõm, bộ râu, lông mày.


 “Mà Evan này. Tao thấy tò mò quá. Thực sự thì cái chết sẽ đau đến mức nào, khi bản thân nó có thể chữa trị mọi nỗi đau khác? Mày đang đau lắm đúng không? Tao xin lỗi vì không giúp gì được mày. Bao giờ không chịu được nữa thì nói với tao nhé! Biết chưa?” ”


에반의 젖은 속눈썹이 미세하게 파들거렸다.

찬성이 에반의 입매, 수염, 콧방울, 눈썹 하나하나를 공들여 바라봤다.


“있잖아, 에반. 나는 늘 궁금했어.

 죽는게 나을 정도로 아픈건 도대체 얼마나 아픈 걸까?....

 에반, 많이 아프니? 내가 잘 몰라서 미안해...

 있잖아, 에반. 만약에 못 참겠으면...

 나중에 너무 힘들면 형한테 꼭 말해. 알았지?” 




Đôi nét về tác giả Kim Ae-ran (sinh năm 1980 tại Incheon) 

- Đăng đàn với tác phẩm “Ngôi nhà không gõ cửa” năm 2002.

- Nhận giải thưởng Văn học Nhật báo Hankook lần thứ 38 năm 2005, v.v.

Lựa chọn của ban biên tập