Nghe Menu Nghe nội dung
Go Top

Văn hóa

Kwon Soon-chan và những người tốt (Lee Ki-ho)

2019-03-05


- Trích đoạn nội dung phát sóng -


Jeon So-yeong, nhà phê bình văn học

Những sáng tác của nhà văn Lee Ki-ho luôn là những câu chuyện có kết cấu chặt chẽ, làm nổi bật lên nỗi trăn trở rằng bản thân mỗi chúng ta cần ứng xử ra sao để thích nghi và hòa nhập với xã hội hiện đại đầy rẫy những bất an.


Trên đường lái xe đi làm thì tôi gặp lại anh ta. Ở khu đất hoang sát hàng rào, có một tấm vải bạt lớn màu xanh, được buộc hai đầu vào hai cây thông làm thành một mái lều. Người đàn ông đó đang đứng cầm hai tấm áp phích dính lại với nhau, một tấm chữ nhỏ tôi không đọc được, còn một tấm thì ghi rõ:


“Anh Kim Seok-man căn hộ 502, tòa 103! Hãy trả lại 7 triệu won mà tôi đã gửi!”


나는 차를 몰고 출근을 하다가 다시 그 남자를 만났다.

야산이 시작되는 버려진 땅 앞에는 

소나무가 두 그루 있었는데,

그 나무들을 기둥 삼아 파란 천막이 지붕처럼 펼쳐져 있었다.

남자는 대자보 두 장을 합판에 붙여 들고 있었는데,

한 장은 글씨가 너무 작아 잘 보이지 않았지만

나머지 한 장은 똑똑히 읽을 수가 있었다.


103동 502호 김석만씨는 내가 입금한 돈 칠백만 원을 돌려주시오! 



Người dẫn truyện trong tác phẩm là “tôi”, một nhà văn, đồng thời là giáo sư trường đại học. “Tôi” lúc nào cũng nắm chặt hai bàn tay thành hai nắm đấm như một người bực bội mà không rõ lý do, thậm chí đôi lúc ở một mình tôi còn đấm vào thứ gì đó để trút giận. Tôi không thể hiểu tại sao mình lại bực tức như vậy và có thói quen hay hít một hơi thật sâu như để kiềm chế và che đậy cơn nóng giận vô cớ ấy.



“Có phải là vì mẹ anh không?”

Tôi đút tay vào túi áo phao và nói. 

“Anh thấy có lỗi, anh dằn vặt vì mình nên mẹ mới mất đúng không?” 

Anh ta cụp đôi mắt vừa nhìn tôi, rồi cúi gằm mặt xuống.

“Không. Tôi đã làm gì mà khiến mẹ tôi chết chứ...” (Kwon Soon-chan)

Nghe vậy, tôi rút tay khỏi túi và nắm lấy cổ áo anh ta.

“Không cái gì mà không. Đúng là như vậy đó. Vì anh trả lời quá muộn nên mẹ anh mới chết, anh đã nghĩ vậy còn gì!” 

Anh ta loạng choạng đứng dậy, khiến cái ghế nhỏ bắn văng ra phía sau. 

“Không. Tôi chỉ có 6 triệu thôi. Tôi phải làm thêm hai tháng nữa mới đủ. Chỉ là do vậy thôi!” 

Nghe đến đây, tôi bỏ tay đang túm lấy cổ áo của anh ta ra. Tôi đã không lắng nghe anh ta đến cùng. 

“Đừng có bắt nạt người vô tội! Đã bảo là đừng có bắt nạt người vô tội mà!”


어머니 때문에 그래요?

나는 점퍼 주머니에 손을 넣은 채 말했다.

남자는 나를 쳐다보던 눈길을 거두고 다시 고개를 숙였다.

“아닌데요....어머니가 왜 나 때문에 죽어....” 

남자가 거기까지 말했을 때, 

나는 점퍼 주머니에서 손을 빼 그의 멱살을 잡았다.

당신이 늦어서 어머니가 그렇게 됐다고 생각하는 거잖아!

“아닌데요...돈이 육백만원 밖에 없어서... 두 달을 더 일해야 돼서...그렇게 된 건데요“ 

나는 남자의 말을 제대로 듣지도 않았다.

애꿎은 사람들 좀 괴롭히지 마요,

애꿎은 사람들 좀 괴롭히지 말라고!



Tại sao chúng ta lại thích trút giận lên những người vô tội?




Đôi nét về tác giả Lee Ki-ho

- Sinh năm 1972 tại Wonju, tỉnh Gangwon

- Đăng đàn với truyện ngắn “Birney” năm 1999.

- Nhận giải thưởng tại Giải Văn học Dongin lần thứ 49 năm 2018.

Lựa chọn của ban biên tập