Nghe Menu Nghe nội dung
Go Top

Văn hóa

Bộ răng giả nặng nhất thế gian (Park Wan-suh)

2020-03-17

ⓒ Getty Images Bank

- Trích đoạn nội dung phát sóng -


Trong 5 số phát sóng tháng 3 “Những câu chuyện về người phụ nữ trong văn học”, tác phẩm thứ ba là truyện ngắn “Bộ răng giả nặng nhất thế gian” của nhà văn Park Wan-suh



“ “Nói là đầu thú, chứ nó giờ đã 40 tuổi đầu, chắc cũng có vợ con đề huề rồi. Làm sao nó nghe lời mẹ dễ dàng như vậy, phải nghĩ cho vợ con trước chứ. Giá mà trên đường về nó bị…” 

Mẹ nói đến đây rồi lau nước mắt. Tôi biết mẹ muốn nói gì, vì bản thân tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Chỉ mong anh bị bắt hay bị bắn trên đường trở về… 

Nhưng dù anh trai không xuất hiện, ngôi nhà nhỏ của tôi cũng dần dần mất đi sự yên bình vốn có. Chồng tôi bắt đầu hằn học, đổ lỗi cho nhà vợ cản trở con đường thăng tiến, thậm chí còn uy hiếp mạng sống của mình. Những tiếng quát mắng ngày một to hơn..”


“말이 자수지. 

 그 놈이 이 에미 말을 들을까? 차라리 넘어오다....” 


어머니는 말끝을 흐리고 눈물을 닦았다.

그러나 나는 다음 말을 알고 있다.

나도 방금 그런 생각을 하고 있었으니까.

넘어오다 차라리 잡히거나 총에 맞아 죽었으면 하고....


간첩이 된 오빠와의 만남이 몰고 올 사건이 두려운 나머지

18평 작은 집의 평화로움이 너무 소중한 나머지

어머니와 나는 마녀보다도 더 잔인해졌다.



Nỗi đau mẹ Yeon-yi vẫn âm thầm chịu đựng bấy lâu nay chính là người anh làm gián điệp cho Bắc Triều Tiên và thái độ khinh bỉ của chồng.



“ Nhưng cảm giác nhẹ nhõm lúc nãy biến đâu mất rồi? Rõ ràng là hàm dưới đã trống trải, nhưng sao cằm vẫn nặng và đau thế? Bộ răng giả đã bỏ ra rồi, vậy tại sao vẫn đau?

Lúc này tôi mới nhận ra, tự mình đã che đậy tới hai, ba lớp cho cơn đau này. Cơn đau không xuất phát từ bộ răng giả. Là tôi ghen tỵ với mẹ Seol-hee. Cô ấy đã rời khỏi đất nước với bao nhiêu gông cùm, xiềng xích để đến một chân trời tự do. Tôi đau vì vừa thèm thuồng, vừa đố kị với sự tự do của cô ấy. Và để che giấu cho sự đố kị đáng xấu hổ này, tôi đổ lỗi cho bộ răng giả kia.

Đến bây giờ, tuy đủ dũng cảm đối diện với cơn đau này, nhưng tôi cũng không dám rên rỉ thành lời. Bộ răng giả được thiết kế tỉ mỉ, nắn nót rất nhẹ này đang nằm trên tay tôi, nhưng còn một bộ răng giả vô cùng nặng khác đang đè chặt khiến tôi không thể nhúc nhích..”


이미 입속엔 빼버릴 틀니도 없는데.

빼버릴 틀니가 없기에 그 고통은 절망적이다.


나는 비로소 깨닫는다.

여태껏 얼마나 교묘하게 스스로를 이중, 삼중으로 속이고 있었나를.


내 아픔은 결코 틀니에서 비롯된 아픔이 아니었던 것이다.


비로소 나는 내 아픔을 정직하게 받아들였다.

그러나 나는 결코 내 아픔을 정직하게 신음하지는 않을 것이다.


정교하고 가벼운 틀니는 지금 손바닥에 있건만

아직도 나는 이 세상에서 제일 무거운 또하나의 틀니의 중압감 밑에

옴짝달싹 못하고 놓여있다.




Đôi nét về tác giả Park Wan-suh (sinh ngày 20/10/1931 tại tỉnh Gyeonggi ~ mất ngày 22/1/2011)

- Đăng đàn với tác phẩm “Cây trụi lá” năm 1970

- Nhận Huân chương văn hóa hạng Nhất Geumgwan năm 2011, Giải thưởng nghệ thuật Hoam lần thứ 16 năm 2006.

Lựa chọn của ban biên tập