Nghe Menu Nghe nội dung
Go Top

Văn hóa

Hoa khô – Phần 1 (Park Wan-seo)

2023-05-02

ⓒ Getty Images Bank

Thời còn trẻ hơn nhiều so với bây giờ, tôi hay lui tới cửa hàng trang sức của bạn tôi ở trung tâm mua sắm dưới tầng hầm của khách sạn. Đó là khoảng thời gian tôi tự hào ở một mức độ nào đó và rồi thấy tất cả đều trống rỗng một chút khi tôi tầm ngoài 40. Khi cảm thấy mọi thứ đều hư vô thì việc những đứa trẻ đã trưởng thành và có cuộc sống ổn định hay chuyện người chồng làm chức giám đốc cũng đều trống rỗng. Đầu ngón tay ngón chân bắt đầu có cảm giác tê dại. 


Việc một người bạn không xu dính túi đột nhiên mở một cửa hàng trang sức, còn tôi, sống thoi thóp, ra vào cửa hàng trang sức mà không mua gì, cũng liên quan đến cảm giác “trống trải” đó.


Khi đó, chúng tôi sợ sống trong những ngày già nua hơn cả cái chết. 



Tôi lên xe trước khi xe buýt chạy 5 phút và ngồi cạnh cửa sổ. Còn người đàn ông mua chiếc vé kia thì lên ngay trước khi xe lăn bánh. 


Tôi không nhìn ông ta. Lúc ông chuẩn bị cởi chiếc áo khoác kaki và đặt nó lên giá, để lộ nhãn hiệu London Fog trên đường viền hơi xoắn lại. Cũng khá tinh tế đấy!


Không hiểu sao, tôi lại đang tưởng tượng mình sẽ cùng ông ta vào một quán bar giữa ngày gió lạnh và uống một ly rượu Tây. Ý nghĩ kỳ lạ này dường như có liên quan đến chiếc nhẫn xanh ngọc biển mà ông ta đang đeo. Hoặc có thể là do tôi biết chính xác những gì mình muốn.


오 분 전쯤에 버스에 올라 타 창가에 앉았다.

그는 출발 직전에 올라탔다.


나는 그를 쳐다보지 않았다.

그가 카키색 트렌치 코트를 벗어서 시렁에 얹으려는 찰나

살짝 뒤집힌 옷자락에서 런던포그 상표가 드러났다.

세련된 느낌이 나쁘지 않았다.


나도 모르게 그와 함께 바바리 자락에 찬바람을 묻히고

그럴 듯한 바에 들어가 양주를 한잔씩 하는 상상을 하고 있었다.

내가 이렇게 이상해지는 것은 

암만해도 그가 끼고 있는 아쿠아마린 반지와 상관이 있을 터였다.

아니면 꼭 그랬으면 싶은 바를 알고 있기 때문인지도 몰랐다.



Nhà phê bình văn học Jeon So-yeong

Trong câu chuyện, nhân vật chính tự chế giễu rằng ý nghĩa của sự tồn tại hoặc vai trò của bà đã bị phai nhạt dần vì vợ chồng những đứa cháu đều không coi trọng truyền thống. Bà thấy mình đã thay đổi, giống như bộ Hanbok truyền thống rườm rà. Tuy nhiên, khi tình cờ gặp và nói chuyện với một người đàn ông lạ trên xe buýt, bà cảm thấy tràn đầy năng lượng và vui vẻ trở lại. Điều này cho thấy vai trò của con người có thể được tái tạo trong mối quan hệ với những người khác và hoàn toàn có thể tìm lại ý nghĩa về cuộc sống. 



Không khí ban đêm se lạnh. Người đàn ông cởi áo khoác và khoác lên vai tôi. Không ngần ngại, tôi lặng lẽ thu mình vào bên trong nó. Tôi đã quên tuổi tác từ rất lâu.


Tôi nhìn vào tấm danh thiếp của người đàn ông khi hít thở không khí ẩm ướt quen thuộc trong nhà, giống như bộ quần áo vừa cởi ra. Đó là một tấm danh thiếp ngắn gọn không có tiêu đề, chỉ có tên đầy đủ và số điện thoại nhà và văn phòng. Tôi cảm thấy thích thú vì danh thiếp ấy rất giống ông ta, dù tôi chưa biết gì về ông. 


밤공기가 냉랭했다.

그가 코트를 벗어 내 어깨에 걸쳐주었다.

나는 마다하지 않고 순순히 그 안에서 몸을 작게 웅숭그렸다.

나이 같은 건 잊은 지 오래다.


벗어놓았던 옷처럼 익숙하고도 눅눅한 내 집 공기를 들이마시면서 

그의 명함을 들여다 보았다.

아무런 직함 없이 이름 석자하고 집과 사무실 전화번호만 들어있는 간결한 명함이었다.

내가 그에 대해 뭘 안다고 나는 그게 그답다고 여겨져 더욱 호감이 간다. 




Đôi nét về tác giả Park Wan-seo 

- Sinh ngày 20/10/1931 tại tỉnh Gyeonggi, mất ngày 22/01/2011

- Đăng đàn với tác phẩm “Cây trụi lá” năm 1970.

Lựa chọn của ban biên tập