Nghe Menu Nghe nội dung
Go Top

Con người

Nhân vật : Hương Ly

#Dốc bầu tâm sự l 2019-04-27

Nhân vật : Hương Ly

Tôi tên là Hương Ly. Tôi đã sống ở Hàn Quốc gần một năm rồi. Tôi sang Hàn theo dạng bảo lãnh, chồng tôi hiện đang là nghiên cứu sinh tại một trường đại học ở đây. Thời gian đầu mới sang Hàn Quốc vẫn chưa biết nhiều về tiếng nên tôi hầu như không nói chuyện gì, chỉ bập bẹ học vài câu giao tiếp tiếng Hàn với chồng thôi. Sau này tôi có kết bạn với một số chị em cũng theo chồng sang Hàn, thấy tôi cứ lủi thủi ở nhà nên bạn bè đã giới thiệu với tôi về chương trình tiếng Việt của Đài KBS. Sống ở xa nhà, lại ít được sử dụng tiếng Việt, nên từ khi biết đến chương trình radio này, tôi vui lắm, và hầu như mỗi ngày tôi đều nghe khi có thời gian rảnh rỗi. Đặc biệt là vào cuối tuần, tôi lúc nào cũng đón nghe mục “Dốc bầu tâm sự” của chương trình “Tán gẫu cuối tuần”. Thông qua mục này, tôi không chỉ được biết thêm thông tin về văn hóa và con người Hàn Quốc, mà còn được nghe tâm sự của những bạn du học sinh, lao động Việt Nam hay cô dâu người Việt đang sống tại Hàn Quốc. Nghe tâm sự của các thính giả mỗi tuần khiến tôi cũng cảm thấy như mình có thêm một người bạn để cùng nhau trò chuyện và giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống. Bản thân tôi dạo trước cũng đã bị vướng vào mọi chuyện khá là ly kỳ, vừa có thể nói là xui xẻo, cũng có thể là may mắn nhất mà tôi gặp từ khi đến Hàn Quốc đến giờ. Thông qua chương trình ngày hôm nay, tôi cũng muốn được chia sẻ với mọi người. Hy vọng sẽ nhận được sự đồng cảm từ các thính giả nghe đài, và mong rằng các bạn cũng sẽ rút ra được một kinh nghiệm quý báu từ sau câu chuyện của tôi.


Chuyện xảy ra cách đây hơn một tháng rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn còn khá sợ. Vốn là nội trợ, nên tôi rất thích mua hàng hóa này kia như thức ăn, đồ gia dụng trong gia đình hay đồ trang trí nội thất. Tôi có biết một shop chuyên buôn bán những mặt hàng này. Thế là hầu như lúc nào cần mua hàng gì, tôi cũng liên hệ với shop. Một hôm vì muốn thay đổi một số đồ nội thất trong bếp, nên tôi có đặt hàng số lượng lớn. Tuy những vật dụng này không to lắm, nhưng vì số lượng khá nhiều, lại lỉnh kỉnh nên tôi chọn dịch vụ gửi đến tận nhà. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng dịch vụ này, vì mới đến Hàn Quốc, lại chẳng rành tiếng, nên tôi rất ngại những thao tác phức tạp khi phải kê khai trên mạng nào là tên tuổi, địa chỉ rồi số liên lạc. Bạn nào ở Hàn Quốc và đã từng sử dụng dịch vụ giao hàng tận nơi thì có lẽ sẽ hiểu thủ tục đăng ký dịch vụ này phức tạp đến mức nào, nhất là đối với một người không thành thạo tiếng Hàn như tôi. Thế nên tôi thường đến trực tiếp cửa hàng để nhận đồ, chỉ có lần này là ngoại lệ.


Sau khi đặt hàng online thì khoảng 2, 3 ngày sau tôi nhận được điện thoại của người vận chuyển. Do tiếng Hàn khá bập bẹ nên họ bảo gì, tôi cũng chỉ vâng vâng qua loa cho xong. Rồi tôi lại nghe họ bảo… cái gì mà… do là hàng này rất quan trọng, nên không thể cứ thế để trước cửa nhà được, nếu có vấn đề gì như hàng bị mất cắp hay hư hỏng, họ sẽ không chịu trách nhiệm, nên họ cần biết pass vào nhà tôi. Họ còn nói sẽ chỉ vào, để đồ, rồi đi ngay. Tôi nghe xong cứ thấy ngờ ngợ, chẳng biết làm thế nào, nhưng vì cứ tin tưởng là người giao hàng ở đây chắc uy tín lắm, họ vào nhà mình cũng làm gì đâu. Thế là sau một hồi suy nghĩ mông lung, tôi quyết định nhắn tin cho người ta số pass vào nhà mình. Tôi vừa soạn xong tin nhắn và gửi đi, thì điện thoại cũng tắt máy vì hết pin. Tôi không chắc là tin nhắn đã được gửi đi chưa, nên vội lắp sạc dự phòng vào rồi gọi điện thoại cho chồng, bảo anh ấy là gửi lại pass cho người giao hàng vì điện thoại tôi tắt máy bất chợt, nên không biết tin nhắn đã được gửi đi chưa. Anh nghe xong hốt hoảng la lên, hỏi lại tôi là đã gửi pass cho người ta rồi sao? Tại sao lại làm như vậy? Nghe anh la lên tôi cũng sợ, chỉ trả lời là vì người ta cần pass để vào nhà để đồ. Anh chỉ im lặng trong một thoáng, rồi bảo tôi khờ quá, có khi bị người ta lừa rồi. Nói xong anh lập tức cúp máy, trong khi tôi thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngồi trong lớp học mà cứ nhấp nhỏm mãi, tôi gọi lại cho chồng thì nghe thấy tiếng anh ấy thở hổn hển, bảo là đang chạy về nhà xem thế nào. Đến lúc này thì tôi cũng không ngồi yên được nữa, mà cũng xin phép về nhà sớm với anh ấy.


Khi tôi vừa về đến nhà thì thấy cửa nhà mở toang, còn có chồng tôi mặt vừa xanh vừa đỏ, và vợ chồng bác hàng xóm thì vẫn còn run. Vừa thấy tôi, bác gái lập tức đi đến, bảo là nhà tôi vừa có trộm, giả dạng là nhân viên giao hàng mà mở khóa vào nhà, hai bác thấy nghi ngờ nên đã lén gọi điện cho bảo vệ lên làm việc, và dẫn hắn ta đến đồn cảnh sát rồi. Tôi cứ như nghe sấm nổ bên tai, không biết nói gì. Chồng tôi thì sau khi bình tĩnh cũng rối rít cảm ơn hai bác hàng xóm. Nghe hai bác dặn dò một hồi về chuyện phải cẩn thận, xong lại dẫn tôi về nhà, và… la cho một trận.


Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn thấy sợ. Nếu như ngày đó không có hai bác hàng xóm và chú bảo vệ, thì chắc đồ đạc nhà tôi bị bọn trộm mang đi hết rồi. Qua chuyện này tôi cũng “khôn” hơn được một chút, và rút ra được bài học là không nên tin 100% vào bất cứ cuộc điện thoại lạ nào, không chỉ hại mình mà còn ảnh hưởng đến những người xung quanh. Tôi cũng hy vọng câu chuyện của tôi sẽ phần nào giúp các bạn thính giả đang nghe đài thêm cảnh giác hơn để không gặp phải chuyện như tôi.




Lựa chọn của ban biên tập