Nghe Menu Nghe nội dung
Go Top

Văn hóa

Biên lai (Park Tae-won)

2022-03-08

ⓒ Getty Images Bank

- Trích đoạn nội dung phát sóng


Câu chuyện mà tôi định kể với các bạn là về một đứa trẻ làm thuê ở một quán mỳ udon. 


Cậu ta tên là…Bok-dong? Không phải đâu! 

Là Noh-ma.


Noh-ma năm nay tròn 15 tuổi, 

thấp bé hơn so với bạn bè cùng lứa. 



Cậu không còn cha mẹ, cũng không có nhà cửa. 


Noh-ma lấy 10 hào ở cửa hàng bán mũ, 5 hào ở tiệm thuốc, tổng cộng được 15 hào. Chủ lấy tiền đó, trích ra 5 hào sai Noh-ma đi mua một bao thuốc “Mako”. 


Ông chủ đâu biết hút thuốc, chỉ ngồi thẫn thờ chờ Noh-ma về để sai đi đòi tiền. Dù ông nợ hai tháng lương của mình nhưng Noh-ma cũng cảm thấy thật tội nghiệp cho ông chủ. 


노마가 모자 가게에서 10전, 약국집에서 5전,

도합 15전을 받아오니까

주인은 그 중에서 5전을 도로 노마를 주며 ‘마코’를 한 갑 사오라고 합니다.


노마는, 담배도 먹지도 못하고 초연하게 앉아서

자기가 돌아오면 외상값이나 받아 오랄 작정으로 있었을 주인의 정경을 생각하니

제 월급을 두 달치나 안 준 주인이건만

가엾은 생각을 금할 수 없었습니다.



Giáo sư khoa Ngữ văn trường Đại học Seoul Bang Min-ho

Truyện lấy bối cảnh thời kỳ thực dân Nhật chiếm đóng bán đảo Hàn Quốc (1913-1945), nhưng bầu không khí rất hiện đại. Một quán mỳ udon mới được đầu tư nhiều tiền hơn, rộng lớn hơn, vậy là quán mỳ udon cũ phải đóng cửa. Đây là cảnh mà chúng ta có thể nhìn thấy ở các thành phố hiện đại ngày nay. Truyện này miêu tả rất trực quan cấu trúc xã hội, khi một chuỗi quán cà phê nhượng quyền mới hay một trung tâm mua sắm lớn mở ra thì những quán hay siêu thị nhỏ hơn sẽ không còn chỗ đứng. Những thay đổi, chuyển động của thế giới lại được quan sát qua con mắt của một cậu thiếu niên nên góc nhìn lại càng sinh động, hấp dẫn. 



Chủ định nói với Noh-ma rằng sẽ đóng cửa quán, tiền lương của Noh-ma cũng không trả nổi, trời lạnh thế này, tay cậu nứt nẻ hết rồi, ông chỉ có thể nấu cho cậu một bát mỳ cuối cùng.


Chủ không biết vay mượn ở đâu được 4 đồng, đặt trước mặt Noh-ma.


“Noh-ma à, ta đã cố gắng là dù có đóng cửa quán thì cũng bằng mọi giá trả đủ lương cho cháu, vì cháu có còn ai nương tựa nữa đâu. Nhưng thật sự là ta cạn kiệt hết rồi. Tiền lương ba tháng của cháu là 9 đồng, nhưng ta chỉ còn có 4 đồng thôi. Ta tính ra tổng cộng còn 18 đồng tiền nợ của khách, tiền đó họ cứ khất lần khất lượt từ tháng này qua tháng khác nên đòi được một nửa cũng được kha khá. Ta trao toàn quyền cho cháu, cháu đòi được bao nhiêu thì dùng mấy nhiêu.”


Bên ngoài, tuyết đã bắt đầu rơi từng hạt.


그 주인은 이제 이 장사를 그만 두려는 것이었습니다.

노마를 보자 월급을 이제까지 주지 못한 것이며

추운데 손등이 온통 터진 것이며...

그러한 것이 생각되어 노마가 퍽이나 가여웠으므로

마지막으로 그렇게 우동을 만들어 먹인 것입니다.


주인은 어디서 어떻게 변통을 하였는지 

돈 4원을 꺼내 노마 앞에 놓았습니다.


“노마야, 내가 장사를 그만 둘 때 그만두더라도 

 부모두 없는 어린 네 월급이야 어떻게든 해 주려 하였건만

 그것도 여의하게는 안 되는구나.

 석달 치 9원에서 4원밖에는 못 하

겠다.

 외상값 못 받는 것을 모두 쳐보니 18원 된다마는

 몇 달 전에 못 받고 못 받고 한 것들이니

 한 반이라도 걷어 받기는 힘이 들게다.

 모두 네게 맡기는 것이니 받을 수 있는 건 받아서 너나 써라...”


밖에는 어느 틈엔가 싸락눈이 내리기 시작합니다.




Đôi nét về tác giả Park Tae-won 

- Sinh ngày 07/12/1909  tại thành phố Seoul, mất ngày 10/07/1986.

- Đăng đàn năm 1930 với truyện ngắn “Râu”.

Lựa chọn của ban biên tập