Nghe Menu Nghe nội dung
Go Top

Văn hóa

Sâu rượu (Choi In-ho)

2022-07-12

ⓒ Getty Images Bank

- Trích đoạn nội dung phát sóng -

Một cơn gió lạnh mùa đông thổi qua, những tờ báo bay tứ tung khắp chợ. Từ lúc trời còn chạng vạng tối, cậu bé đã ghé 5 quán rượu, uống ít nhất 7 chén rượu, nhưng nó vẫn thấy thiếu như đang trong cơn đói cồn cào. 


Đứa trẻ dừng chân ở quán Bình Nhưỡng cuối chợ, nó ngó qua kính cửa sổ xem có khuôn mặt nào quen thuộc hay không.



Người đàn ông râu quai nón cười khanh khách. Cứ rượu vào là ông ta lại cười như thế. Ông cười khi kể chuyện vợ mình trên đường chạy nạn bị chết vì trúng đạn, thủng nguyên một lỗ ở bụng; cười khi tuyên bố sẽ tự tử trước khi bước sang tuổi 50.


Còn một người đàn ông khác cũng rất dị thường. Cánh tay áo ông ta được xắn lên lộ chi chít những hình xăm. Ông ngồi lặng lẽ một góc, thỉnh thoảng lại ném dao, nó như là hiện thân cho cánh tay phải mà ông đã bị mất trong chiến tranh.


Đứa trẻ rón rén tiến về phía bàn rượu, trên bàn có bình rượu gạo trong vắt, nó biết rõ mùi vị loại rượu ấy.


구레나룻 기른 사내가 껄껄 거리며 웃었다.

술만 취하면 그는 늘 웃었다.

제 여편네가 피난통에 총알 맞아 배에 공기구멍이 휑하니 나서

죽어버렸다는 얘기를 하면서 웃었고,

나이 오십 되기 전에 자살하겠다면서도 웃었다.


그 사람과 비교하면 또 한 사내는 아주 달랐다.

걷어올린 팔뚝에 문신이 거뭇거뭇한 사내로,

말없이 가만히 앉아 있다가 나이프를 던지곤 했다.

전쟁에서 잃은 그의 오른손의 분신이었던 것이다.


아이는 주춤주춤 탁자 쪽으로 다가갔다.

탁자위엔 투명한 막소주가 놓여있었다.

아이는 그 소주의 맛을 알고 있었다.



Giáo sư khoa Ngữ văn trường Đại học Seoul Bang Min-ho

 Truyện ngắn này được xuất bản vào năm 1970, nhà văn Choi In-ho sinh năm 1945. Như vậy có thể đoán cảnh quán rượu và đứa trẻ đi tìm bố là câu chuyện về những người đã trải qua chiến tranh Triều Tiên (1950-1953). Vào thời điểm lên 10 tuổi, chắc chẳn Choi In-ho đã quan sát thế giới đầy tàn khốc, thương đau, những thương binh, cảnh nghèo đói, chết chóc…qua con mắt của một cậu bé và đã chuyển thể những ám ảnh kinh hoàng đó qua truyện ngắn này. Cậu bé ra quán rượu tìm cha, thấy những người cha khác đang tụ tập uống rượu, họ bạc nhược, nghèo khổ, bị chiến tranh tàn phá đến mức thân tàn ma dại và mất hết khả năng làm chủ gia đình.



“Mà bố thực sự đang ở đâu giữa đêm khuya khoắt thế này?” 


Cậu bé loạng choạng trong giây lát. Nhưng dù có say thế nào thì cậu cũng không quên được vị trí lỗ thủng trên hàng rào thép gai mà mình hay chui ra. 


Cậu lo làm sao trong ánh sáng nhập nhoạng có thể chui vào góc chăn còn sót lại chút hơi ấm mà không bị bảo mẫu phát hiện ra. Tuy nhiên, cậu lại quyết định phó thác cho sự lạc quan điển hình của những kẻ say. 


Một cơn gió bụi lạnh lẽo thổi từ dưới đồi lên. Cậu bé nghiến răng, đánh hơi mùi gió như chó săn, cậu dặn lòng nhất định sẽ phải tìm thấy cha mình vào ngày mai.


‘아, 아, 이 어두운 밤 아바지는 정말 어디에 있는 것일까’


그는 잠시 비틀거렸다.

허나 술에 취했다고 해서 자기가 빠져나온 철조망 개구멍이

어디에 있을까 잊어버린 그는 아니었다.


그는 잠시 비로드 빛깔로 빛나는 어둠 속에서  

보모에게 들키지 않고 

체온이 아직 남아 있을 침구 속으로

어떻게 무사히 기어들어갈 수 있을까 걱정을 했다.

허나 그는 술취한 사람 특유의 자기나름식 안이한 낙관에 자신을 맡겨버렸다.


언덕 아래에서 차가운 먼지 냄새 섞인 바람이 불어왔다.

그는 사냥개처럼 그 냄새를 맡으며 이를 악물고,

내일은 틀림없이 아버지를 찾을 수 있을 것이라고 단정했다.




Đôi nét về tác giả Choi In-ho 

- Sinh ngày 17/10/1945 tại thành phố Seoul, mất ngày 25/09/2013.

- Đăng đàn với tác phẩm “Bệnh nhân tập sự” trên mục Văn nghệ tân xuân, báo Hankook.

Lựa chọn của ban biên tập